"Đồ nhi ngoan, hãy nghĩ một cái tên thật hay nhé. Vi sư già rồi, đầu óc không hoạt động được nữa. Sau khi nghĩ kỹ rồi, con hãy đến nói cho vi sư biết." Nguyên Thủy Tiên Tôn nằm trên giường khoát tay với Tinh Túc.
Tinh Túc gật đầu, mặt nghiêm lại: "Sư phụ, lão nhân gia người cũng đừng làm loạn nữa. Thương thế của người rất nặng."
Nguyên Thủy Tiên Tôn cười to: "Tổn thương này còn chưa đạt đến cực hạn của ta. Ta đã từng bị thương thế còn nặng hơn nữa. Con cũng biết, ít nhất có năm lần ta bị thương còn nặng hơn lần này."
Tinh Túc trừng mắt: "Nhưng bây giờ người cũng đã hai vạn năm ngàn tuổi, người cũng nên chấp nhận mình già. Người đã vì Nhân tộc làm bấy nhiêu đủ rồi. Hiện tại người đang bị thương, hãy cố mà dưỡng bệnh. Con sẽ chủ trì Thiên Đình cho."